Cách đây nửa năm, vào một tối, anh trở về với tâm trạng mệt mỏi. Sau bữa tối, lúc ngồi uống trà, anh tâm sự với tôi doanh số của công ty ngày càng giảm, thị trường miền Bắc đã bão hòa và muốn mở rộng vào các tỉnh miền Tây.
“Hòa này, có lẽ anh sẽ đi công tác trong một thời gian dài. Anh vào Cần Thơ trước, nếu thấy tiến triển sẽ lập luôn một chi nhánh trong đó. Anh sẽ nói chuyện với mẹ để mẹ lên trông coi nhà cửa và ở cùng với 4 mẹ con. Em thay anh chăm sóc cho cả nhà nhé, anh sẽ về thăm nhà thường xuyên”.
Tôi nhìn anh với ánh mắt an ủi: “Em sẽ chăm sóc tốt cho gia đình. Không có em bên cạnh anh nhớ lo cho bản thân mình là em yên tâm rồi”.
Thời gian đầu khi vào Cần Thơ, tối nào chồng tôi cũng trò chuyện video với gia đình. Thế nhưng, các cuộc gọi ít dần bởi anh luôn bận công chuyện hoặc phải đi nhậu với đối tác. Sau khi anh đi được 4 tháng, tôi nhớ và lo cho chồng quá nên muốn vào Cần Thơ thăm anh. Tiện thể, tôi cũng chưa được đi miền Tây lần nào.
Anh thuê một căn nhà khá rộng, ở dưới làm văn phòng. Ngủ nghỉ, sinh hoạt ở bên trên tầng 4. Sáng hôm sau, chồng tôi đi công chuyện từ sớm và hẹn tới chiều sẽ đi mẹ con tôi đi chơi. Tôi ở nhà cũng buồn chán nên dắt con gái út đi ăn sáng, tiện thể dạo quanh phố phường.
Tôi nhỏ nhẹ: “Cháu là vợ của anh Hùng. Cháu mới vào chơi”.Vừa ghé xuống quán ăn bên cạnh căn nhà mà chồng thuê, tôi gọi bát hủ tiếu mì. Trong lúc chờ đợi, bà chủ hàng bắt chuyện. Bà hỏi tôi ở ngoài Bắc mới vào chơi à, rồi hỏi tôi có quan hệ gì với anh.
Bà chủ tỏ ra ngạc nhiên: “Ủa vậy hả? Sao kỳ vậy, tôi tưởng cô Hoa là vợ chú Hùng chứ? Cô chú ấy hay ăn sáng ở hàng tôi lắm mà. Cái cô Hoa...”.
Nói đến đây tự dưng bà im bặt rồi cười xòa: “À chắc tôi nhầm, hàng tôi đông khách lắm nên tôi nhớ lộn, cô thông cảm”.
Thái độ của bà chủ quán hủ tiếu khiến tôi băn khoăn mãi. Hàng trăm câu hỏi cứ thế lướt qua trong đầu. Có lẽ nào chồng tôi đã có nhân tình? Bà chủ quán hủ tiếu hẳn rõ chồng tôi hơn ai hết bởi anh là người Bắc vào đây, chưa kể quán của bà lại nằm ngay cạnh căn nhà mà anh thuê nữa.
Ăn xong, thay vì đi dạo phố, tôi dẫn con gái lên nhà. Bật youtube lên cho con xem, tôi sang phòng làm việc của chồng thăm dò. Căn phòng đối diện với phòng ngủ bừa bộn giấy tờ. Tìm một hồi quanh bàn làm việc chẳng có gì đáng nghi, tôi lục các ngăn tủ. Bất ngờ, tôi thấy một vali màu hồng được nhét sâu trong chiếc tủ lớn. Đây không phải vali của chồng tôi. Tôi tò mò nên kéo khóa.
Một loạt váy ngủ, quần áo lót của phụ nữ bị vứt lộn xộn khiến tôi choáng váng. Bên trong còn có thêm mấy bao cao su vứt chỏng chơ và ít mỹ phẩm. Tôi bưng mặt khóc nức nở.
Tôi cứ để nguyên chiếc vali bị lục tung và đóng cửa phòng làm việc lại. Tôi biết với tính cách của anh, khi đã bị phát giác sự thật, anh sẽ chẳng quanh co, nói dối tôi làm gì.
Chiều muộn chồng tôi mới trở về, anh hồ hởi: “Em chuẩn bị đi, anh đưa 2 mẹ con đi ăn mấy món đặc sản ở đây. Đợi anh cất cái máy tính đã”.
Tôi gật đầu, không vui cũng chẳng buồn. Anh mở cửa phòng bên cạnh và chết sững một lát trước đống đồ tôi bày ra ban sáng. Anh bình tĩnh nói: “Em sang đây, vợ chồng mình nói chuyện”.
Tôi rưng rưng nước mắt ngồi đối diện với chồng. Anh bảo: “Em biết hết rồi phải không? Anh cũng không muốn giấu, nhưng Hoa là đối tác cũ của anh ở Sài Gòn. Vào đây lạ nước, lạ cái, Hoa cũng giúp đỡ anh nhiều. Anh... anh xin lỗi. Anh sẽ không bỏ mẹ con em đâu”.
Tôi đứng bật dậy: “Anh đừng nói nữa, em hiểu rồi. Anh đi ăn một mình đi, em cần yên tĩnh chút”.
Sáng hôm sau, tôi mua vé máy bay về sớm hơn dự định. Trong lòng tôi như có trăm ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào tim đau nhói. Anh đã phản bội lại tình yêu thương và sự tin tưởng của mẹ con tôi.
Tôi không liên lạc với chồng suốt 1 tháng sau đó. Anh chỉ có thể hỏi tình hình các con thông qua mẹ chồng tôi. Tháng trước, anh về thăm nhà. Sau khi cả gia đình đã đi ngủ, anh gọi tôi dậy nói chuyện. Anh lấy cặp, dúi vào tay tôi một tập tiền rồi nói: “Em đã hy sinh nhiều cho gia đình, em cũng nên để ý đến bản thân mình một chút, đừng xuề xòa quá. Hãy dành thời gian chăm sóc cho bản thân và mua những bộ váy thật đẹp”.
Tôi đặt tập tiền xuống bàn rồi nói: “Anh làm chuyện có lỗi rồi đưa tiền cho vợ là xong à? Đẹp thì cũng có nghĩa lý gì lúc này, khi tâm trí anh chẳng còn hướng về gia đình nữa”.
“Anh biết anh sai, nhưng Hoa rất yêu anh. Khi anh đề nghị chia tay, cô ấy đã uống thuốc ngủ tự tử. Anh... anh chẳng biết phải làm thế nào cả”, chồng tôi phân bua.
“Vậy nên anh định bắt cá 2 tay luôn đúng không? Anh thật khiến tôi ghê tởm”, tôi gằn giọng.
Chồng tôi im lặng, lát sau anh ngập ngừng: “Nếu em thấy thiệt thòi, em có thể tìm một người làm bầu bạn. Anh sẽ chẳng cấm đoán em, lỗi là ở anh trước”.
Nghe xong câu nói, tôi sốc hoàn toàn. Tôi không nghĩ người đàn ông ngồi trước mặt tôi có thể thốt ra lời lẽ ấy. Anh thà để vợ đi cặp kè với người đàn ông khác chứ nhất định không chịu chia tay nhân tình. Tôi khóc nấc lên, tôi biết phải làm sao trong hoàn cảnh này? Nếu ly hôn, chồng tôi nhất định không đồng ý, hơn nữa, còn các con, tôi chẳng muốn 3 đứa nhỏ phải chịu cảnh chia ly.
Sau thời gian làm giúp việc trên thành phố, tôi trở về thăm con, chẳng ngờ chứng kiến cảnh tượng nhói lòng trong buồng ngủ của hai vợ chồng.
" alt=""/>Bị phát hiện ngoại tình, chồng đưa vợ tập tiền kèm theo đề nghị sốcGhi nhận tại phiên đấu giá này, có khoảng 100 người tham gia, không thấy xuất hiện nhiều nhóm "cò" đất như những phiên trước.
Trước giờ lên sàn, nhiều người tham gia đấu giá nhận định sẽ khó có đột biến vì thị trường đất đấu giá hiện nay không sôi động như hồi tháng 8. Không ít người kỳ vọng, mức giá trúng chỉ khoảng 40-50 triệu đồng/m2 là phù hợp với thị trường.
Hôm 29/11, phiên đấu giá đất huyện Sóc Sơn (Hà Nội) gây xôn xao thị trường khi xuất hiện lô đất được trả giá tới 30 tỷ đồng/m2.
Theo Trung tâm Phát triển quỹ đất huyện Sóc Sơn, tại vòng đấu thứ 5, một số thửa đất khách hàng trả giá cao bất thường.
Cụ thể, khách hàng có tên Phạm Ngọc Tuấn đã trả giá hơn 30 tỷ đồng/m2 cho 3 thửa đất (ký hiệu A12, A13 và C6).
Ngoài ra, khách hàng Ngô Văn Dương trả giá hơn 101 triệu đồng/m2 cho 13 thửa đất.
Hai khách hàng Nguyễn Thế Quân, Nguyễn Thế Trung trả giá hơn 98 triệu đồng/m2 cho 10 thửa đất…
Tuy nhiên, tới vòng thứ 6 (vòng đấu cuối cùng), có 36 thửa đất khách hàng không tiếp tục trả giá, trong đó có khách hàng trả giá hơn 30 tỷ đồng/m2.
Lãnh đạo huyện Sóc Sơn cho biết, huyện sẽ báo cáo vấn đề này với cơ quan chức năng, cũng như đề nghị cơ quan công an vào cuộc. Trong thời gian tới, huyện sẽ tổ chức đấu giá lại những lô chưa thành công hôm 29/11.
Tâm sự câu chuyện “tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân” của mình lên trang confession của trường ĐH Kinh tế Quốc dân, nữ sinh nhận được sự đồng cảm từ dân mạng.
![]() |
Cô có một người bạn thân từ thuở ấu thơ. Sau 12 năm đèn sách, cả hai cùng thi đỗ vào trường ĐH Kinh tế Quốc dân, ở chung nhà trọ cho đến khi ra trường, đi làm để tiện bề chăm sóc nhau. Nhưng bi kịch bắt đầu từ đây.
Trong khi nữ sinh Kinh tế hạnh phúc với mối tình đầu thì người bạn thân kia đã chia tay mối tình 8 tháng. Lo bạn thân buồn tủi, cô từ chối mọi cuộc hẹn với người yêu, dành thời gian an ủi, chăm sóc bạn. Cũng vì thế mà cả hai thường xuyên xảy ra cãi vã, thậm chí, cô còn giận dỗi, cắt đứt liên lạc nhiều ngày với bạn trai mình.
Vào một buổi tối cuối tuần, cô mang theo tâm trạng hờn dỗi về quê mà không ngờ, ở phòng trọ, người yêu và cô bạn thân đã có "một đêm định mệnh”. Cô không hay biết chuyện gì, chỉ thấy sau đó cô bạn đột ngột chuyển về quê làm, còn người yêu thì liên tục nói xin lỗi dù không làm gì sai.
![]() |
Nữ sinh Kinh tế tìm cách chạy trốn để quên đi bi kịch của đời mình (ảnh minh họa) |
Cho đến khi biết bạn thân mang bầu và cha đứa trẻ chính là người yêu mình, cô mới hiểu ra mọi chuyện. Đau khổ và suy sụp nhưng cô không đủ dũng cảm để giành lại tình yêu, chỉ có thể nhắn một tin cuối cùng cho bạn trai: “Anh phải có trách nhiệm với mẹ con cô ấy”.
Câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim này thu hút gần 8.000 lượt thích cùng nhiều lượt chia sẻ. Hầu hết đều tỏ ra đồng cảm với nữ sinh Kinh tế và cho rằng, cô chọn cách buông bỏ là đúng bởi cả bạn thân và anh người yêu kia đều không xứng đáng với tình cảm của cô.
Trích nguyên văn tâm sự của nữ sinh Kinh tế:
Mình muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình!
Mình có một đứa bạn, mình coi nó là tri kỉ của đời mình. Bọn mình chơi với nhau từ khi còn học lớp mẫu giáo. 12 năm học luôn học cùng một lớp, dính lấy nhau như hình với bóng, bao nhiêu vui buồn trong cuộc sống đều tâm sự cho nhau nghe.
Tất cả mọi thứ mình và nó đều giống nhau, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình. Mình luôn được ba mẹ chiều chuộng như công chúa nhỏ. Còn nó, thiệt thòi hơn mình, vì ba nó mất sớm, ít lâu sau mẹ nó cũng kết hôn với một người đàn ông khác, cuộc sống đó làm nó thấy mệt mỏi và chán nản rất nhiều.
Mình thường rủ nó sang bên nhà mình và dường như nó cũng cảm nhận được tình cảm ba mẹ mình dành cho nó giống như một thành viên trong gia đình mình vậy. Hai đứa cùng dắt tay nhau đến NEU để trải nghiệm những ngày tháng tuyệt vời của tuổi thanh xuân. Nhưng rồi cuộc sống đúng là không chỉ toàn màu hồng như mình nghĩ.
Rồi cũng đến lúc mỗi đứa có một tình yêu riêng. Và bi kịch cũng bắt đầu từ đó. Khi mình vẫn đang sống trong niềm hạnh phúc với tình yêu đầu đời thì nó lại nhanh chóng chia tay người yêu sau 8 tháng hẹn hò. Vì chúng mình sống chung phòng trọ nên nỗi buồn của nó mình cũng thấu hết. Thời gian đó, mình không để người yêu đến phòng trọ vì sợ bạn mình thấy tủi thân. Rồi cũng dành thời gian cho bạn mình nhiều hơn, sau giờ đi làm cũng không la cà với người yêu mà về nhà với nó, trò chuyện và đưa nó đi dạo để nó đỡ cảm thấy trống trải.
Người yêu mình sống một mình nên tan làm anh hay rủ mình đi ăn tối chung nhưng nghĩ đến đứa bạn thân ở nhà một mình buồn bã, mình lại từ chối. Có lẽ vì thế mà giữa mình và anh ấy đã xuất hiện một khoảng cách vô hình, cãi vã nhiều hơn. Mình trách anh vì không biết cảm thông với hoàn cảnh của mình và mình luôn nghĩ, để đứa bạn thân của mình vượt qua giai đoạn này, mình sẽ bù đắp cho anh sau...
Mình giận và không nói chuyện với anh mấy ngày rồi cuối tuần nhà có chuyện quan trọng, mình về quê cũng không báo cho anh biết. Nhưng mình không ngờ rằng ngày cuối tuần đó là ngày định mệnh trong cuộc đời mình...
Đêm thứ 7 đó, sau buổi liên hoan công ty, anh đến phòng trọ tìm mình trong lúc say xỉn, khi đó chỉ có đứa bạn thân của mình ở lại. Có lẽ sự đồng điệu trong hai tâm hồn bị tổn thương đã khiến anh và bạn thân của mình hòa quyện vào nhau chăng?!
Câu chuyện đó mãi mãi mình không hay biết... Sau khi xong việc ở quê, mình lại lên Hà Nội để quay lại công việc, đứa bạn thân của mình đột ngột nói nó tìm được công việc ở tỉnh khác và không làm ở Hà Nội nữa. Cứ nghĩ nó muốn rời Hà Nội để quên hẳn những kỉ niệm với người cũ nhưng mình có biết đâu là vì nó muốn tránh mặt mình !?
Mình và người yêu mình làm lành rồi đột nhiên thấy thái độ của anh ấy cũng khác, ân cần hơn, luôn xin lỗi dù anh không làm gì sai cả. Mình chỉ nghĩ sau lần mình giận có lẽ anh sợ mình.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Đứa bạn thân của mình mang bầu và bố đứa trẻ chính là người đàn ông mình yêu nhất. Nó khóc rất nhiều, người yêu mình cũng suy sụp. Trái tim mình như nghẹn lại khi nghe những lời mà đứa bạn tri khỉ của mình nói về cái đêm định mệnh ấy.
Làm sao đây? Một người là tri kỷ, một người là tình yêu đầu biết bao trân trọng và đáng quý. Mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Chỉ biết nhắn một tin cuối cho người ấy: “Anh phải có trách nhiệm với mẹ con N. Cuộc đời nó đã có nhiều điều không hạnh phúc. Hãy bù đắp cho nó!”.
Mình không đủ dũng cảm để giành lại tình yêu của mình. Chỉ có thể làm vậy để mọi chuyện tồi tệ nhất không xảy ra. Giờ đây, mình cũng chọn cách chạy trốn, trốn khỏi mảnh đất này. Đến nơi nào đó để không còn nhìn thấy kí ức về một tình yêu, một tình bạn đã từng rất đẹp. Có những chuyện chỉ nghĩ có trong phim, nhưng khi xảy ra ngoài đời thực thì còn nghiệt ngã hơn nhiều....
(Theo Dân Việt)